Chủ Nhật, tháng 10 28, 2007

Thực phẩm thời bao cấp

Nhà tớ may mắn có được cái vị trí khá thuận lợi trong khu tập thể. Nói về thuận lợi thì đúng là thuận lợi thật, vị trí nhà dãy đầu, đầu hồi lại ngay giữa chợ nên trẻ con bọn tớ nghĩ ra được khối trò chơi hay ho. Chỉ cần đứng ở ban công nhà tớ, gọi thật to “Hà ơ..i….i”, H. Hà chạy ra cửa sổ đánh tín hiệu thế là chỉ mấy phút sau đã có mặt ở nhà tớ. Quay ra phía cầu thang sau nhà, tớ đập nhẹ lên mái tôn, gọi “Liên ơi….i..i”, Liên xuất hiện. Chạy ra cửa sổ phía đầu hồi, tớ bắc loa tay kêu “Trang ơ..i…i”, Trang có mặt. Chỉ một loáng bọn tớ đã có thể tụ tập đông đủ. Chợ trong khu tập thể nhà tớ là chợ nhỏ, chợ tạm. Từ “tạm” ở đây lúc đầu được gọi, hiểu theo nghĩa tính từ. Rồi không biết từ khi nào cái chợ được mang tên chính thức - Chợ Tạm, “Tạm” danh từ hẳn hoi. Phía trước nhà tớ là Cửa hàng thực phẩm. Trẻ con bọn tớ được người lớn giao nhiệm vụ mỗi ngày: Ngóng xe chở thực phẩm về. Mấy đứa ngồi đong đưa chân trên balcony, hễ thấy có đậu, thịt hay có cá biển đông lạnh là cuống lên gọi người lớn cầm theo tem phiếu, mang theo rổ rá để xếp hàng. Thực phẩm khan hiếm thời bao cấp nếu không xếp hàng mua nhanh thì hết ngay lập tức nên nhiệm của bọn tớ quan trọng lắm, oai lắm.
Ở vị trí “chiến lược” này, bọn tớ cũng chứng kiến được khối vụ cãi nhau của mấy bà bán hàng ở chợ. Người ta sợ những lời ngoa ngoắt của mấy bà bán hàng thịt, hàng tôm, hàng cá… Còn trẻ con bọn tớ lại khoái mới chết, vụ nào càng cãi nhau to càng hứng thú. Cũng may ở gần chợ nhưng không đứa nào trong số bọn tớ bị nhiễm ngôn ngữ chợ búa cả. Luật của lớp tớ là chỉ cần gọi “Mày”, xưng “Tao” đã bị coi là nói bậy và bị phạt -4 rồi. Một lần -4 thôi cũng đủ để bị nhận hạnh kiểm khá, rắc rối lôi thôi to đấy. Mùa mưa, khu tập thể nhà tớ nước ngập mênh mông. Người lớn thì khổ, chỉ có trẻ con là khoái. Ngày mưa, cá ở đâu mà nhiều thế, cá bán khắp chợ, bán theo mớ. Nước ngập lụt đồng, cá tràn từ các ao ra. Người dân trong làng Thịnh Liệt mang cá bán rẻ như cho. Chỉ những ngày như thế bọn tớ mới được ăn cá thoải mái, cũng không phải ngồi trông đợi những con cá đồng tiền ướp lạnh ở cửa hàng thực phẩm. Đi học mùa nước lụt được thả trôi dép làm thuyền. Cả đám mấy đứa đi học cùng nhau là có ngay một đoàn thuyền dài. Đến được lớp học người ướt nhẹp mà mặt mày đứa nào cũng hớn ha hớn hở. Thật là khoái chí.Trang, Hà, Liên ơi, có ai còn nhớ???
--------
* Phần lớn các bạn trong lớp tớ đều ở chung khu tập thể, gần nhà nhau.

Không có nhận xét nào: