Nhắc đến mấy món quà quê mà quên nhắc đến món xôi khúc thì quả là thiếu sót. Trong đâu đây vẫn nghe vang vọng tiếng rao bán trong thời tiết lành lạnh của một sớm mùa đông "Ai xôi khúc nào, ai xôi khúc đê...ê...e...". Tên gọi xôi khúc bởi đơn giản nó được làm từ lá khúc, một loại lá mọc hoang dại nơi triền đê, hay trên những ruộng tạm bỏ hoang. Lá khúc nhỏ, thân gầy có màu trắng đục, pha chút xanh lục, gọi là tầm khúc trắng hay tầm khúc tuyết. Ấy, cái hoang, dại lại làm nên hương vị của đất trời, phải có cái lá đó mới tạo nên cái hương vị thực sự của món xôi khúc thơm kì lạ. Ngày nay người ta ẩu, người ta nghĩ mấy cái thứ lá su hào, lá bắp cải già...là có thể thay thế được cái lá mọc hoang, mọc dại kia. Nhưng nào có được đâu, nó làm hỏng đi món xôi khúc từ thuở sinh ra đã như duyên của đất trời tạo nên cho hạt xôi ướp hương lá khúc thật dẻo, thật thơm với nhân đỗ xanh, thịt mỡ dính tí bì lợn, hạt tiêu sọ quyện vào nhau....
Rau khúc hái về rửa sạch luộc chín, rồi cho vào cối giã nhuyễn. Mẻ rau khúc lúc này khi quết, dẻo quánh, mầu xanh đậm đen và có mùi đặc trưng quyến rũ, được đem trộn lẫn với bột gạo nếp. Nắm nắm vo vo viên bột nếp có nhồi nhân đậu xanh, miếng thịt mỡ, hành phi thơm, tí tiêu thế là xong phần cơ bản tạo nên món xôi khúc rồi đó. Khum khum trong lòng bàn tay, viên bột nếp được lăn tiếp một lớp gạo nếp đã được ngâm kỹ, mà phải là thứ nếp cái hoa vàng nhé, thế mới là người sành...Bắc chõ lên nào, vùi bánh vào gạo đã chuẩn bị sẵn trong chõ, đồ như đồ xôi, lớp bánh, lớp gạo chỉ lúc sau đã quyện chặt, kết dẻo dính vào nhau, hương thơm nhức mũi, vương mãi lòng người đi xa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét