Thứ Tư, tháng 11 08, 2006

Bún chả


Trong cuốn 36 phố phường Hà Nội, nhà văn Thạch Lam đã viết về sự hấp dẫn của món bún chả như sau:
“...Có một ông đồ cuồng chữ ở nhà quê, một hôm khăn gói lên Hà Nội đã ứng khẩu đọc hai câu thơ khi ngửi thấy mùi khói chả:
Ngàn năm bửu vật đất Thăng Long.
Bún chả là đây có phải không?..."

Quả thật chẳng dễ gì mà nhãng quên đi được cái hương vị chả thơm lừng nức mũi từ đầu phố, đĩa rau sống nào giá, nào húng, nào kinh giới, tía tô...hội đủ sắc màu, vị đậm đà của bát nước chấm điểm miếng đu đủ, su hào, cà rốt khéo léo cắt thành những bông hoa nhỏ màu cam, màu trắng... vị chua cay mặn ngọt thấm đến tận đầu lưỡi ...ôi chao, nhắc đến là lại phải đặt kế hoạch để cuối tuần có được bữa ăn ngon... Chẳng kể cứ phải người dân Hà thành mới biết thưởng thức món bún chả chính hiệu, mà người Nam, kẻ Bắc, người Á, người Âu...khắp nơi nơi, ai đã một lần nếm thử món bún chả chẳng dễ gì mà kiềm lòng không quay lại ăn lần thứ hai, lần thứ 3..., rồi cũng không ít kẻ nghiện...nghiện cái món bún chả nơi đất Hà thành. Câu chuyện của một người Canada viết blog tiếng Việt hay kinh điển chắc cũng có nhiều người biết đến. Trong những trang viết của anh ta về Hà Nội thì có đến hai bài nói về sự yêu và ghét món bún chả, thế mới biết cái món ăn ấy có ảnh hưởng thế nào.

Nhắc đến cũng xin được kể một câu chuyện của chính bản thân thế này. Xa nhà, món ăn mà cả hai vợ chồng đều thích và hay nhắc mỗi khi đói bụng cũng không ngoài món bú..n... ch.ả... Nhưng để có được bữa bún chả ngon, vừa miệng thì cũng cần chuẩn bị khá đầy đủ và cầu kì mới được. Nào rau, nào bún, nào thịt, nào nước chấm....Rau cũng cần ít nhất dăm ba loại, thịt nhất định phải là thịt có dính chút mỡ khi nướng lên quyện vào than hoa mới nức mũi thơm lừng (không kiếm được loại thịt nách ngon để làm chả thì chí ít cũng phải là thứ thịt ba dọi, ba chỉ...). Đấy, sơ sơ thế thôi mà cũng tốn khối công chuẩn bị. Đất khách quê người chứ đâu giữa lòng Hà Nội 36 phố phường mà chay ù ra chợ một tí là kiếm đủ nguyên liệu cho món ăn nổi tiếng là cầu kì này. Vậy mà vì cái sự "thèm" đôi khi cũng chẳng quản ngại ngần, chạy qua hai ba cái siêu thị mới kiếm đủ thịt, than...Rau ráng, bún, mắm...thì cũng phải qua hai ba cái chợ châu Á nữa mới gọi là tạm vừa lòng. Thôi thì trong thời gian đợi anh xã đi làm về thì tự tay chuẩn bị mọi thứ cho khéo léo nào, thịt ướp sẵn tí mắm, tiêu, tỏi...rau ráng nhặt sạch sẽ sắp lên đĩa gọn gàng, nước chấm nêm nếm cho vừa miệng....Thế nhé, nguyên vật liệu coi như cũng được rồi đấy, giờ chỉ còn thực hiện nữa thôi, cũng lại không ...đơn giản... Lò điện thì sẵn nhưng đã chót công chuẩn bị cả buổi thế này, thôi thì cố công mà kiếm nốt cái lò để đốt than hoa cho nó đúng với món bún chả sành điệu. Thịt nướng để làm điếc mũi mấy đứa hàng xóm thì nhất định phải nướng trên than hoa cháy hồng mới tuyệt. Suy đi tính lại, tối mùa đông nơi xứ lạnh biết đốt than ở đâu??? Mà loanh quanh thế nào cũng hết veo buổi tối, ngó cái đồng hồ, chết...đã hơn 11 giờ đêm, anh xã cũng chưa về. Thôi thì lại gói gói bọc bọc, cất hết mọi thứ vào tủ lạnh để mai làm tiếp vậy... Nhưng bụng thực sự cũng không yên, cũng còn tiếc nuối lắm, cứ giá mà...giá mà đang ở Hà Nội thì chẳng phải khổ thế này.

.....Hơn 12 giờ anh xã về đến nhà, thấy mặt vợ buồn thiu thiu ngồi canh 2 bát mì tôm...biết ngay là lại trăn trở cái sự ăn uống...Nào thế bắt tay vào làm nhé, đi làm về mệt nhưng nghe đến bún chả là mặt mày anh xã vẫn rạng rỡ và hăng hái lắm...Như trên đã nói là cả hai vợ chồng đều "yêu" cái món bún chả mà lị. Sau một hồi loay hoay thế nào mà quay ra đã thấy mùi than bốc lên khen khét. "Thôi chết...cái vỉ đồ xôi mới tinh của em sao lại dùng để đốt than??? Ôi! lại còn để cái lò than (gọi là lò cho oai) chễm chệ đặt trên cửa sổ giữa nửa đêm thế này....". Anh xã quay ra ngọt ngào: "thôi nào, tí nữa có bún chả ăn còn gì, vỉ đồ xôi thì tí anh cọ trả..." (hic...hic...lúc sau cọ cả tiếng vẫn đen thui. Sau này cứ mỗi lúc dùng đến cái vỉ đồ xôi là lại nhớ đến bữa bún chả năm nào).
.......Cũng chẳng nhớ nổi là khoảng bao lâu sau thì rau, bún lại được lôi từ tủ lạnh ra, soạn sửa sắp xếp ngay ngắn trên bàn, thịt nướng thơm lừng thả ngay vào bát nước chấm chua cay...chà chà....Ngon thật là ngon, bõ công cả tối thấp thỏm mong đợi...Và bạn tưởng tượng đi, trong một khung cảnh mùa đông ảm đạm nơi xứ lạnh, vào lúc nửa đêm ở khu kí túc xá, có hai khuôn mặt hân hoan vừa ăn vừa nức nở: "...từ trước tới giờ chưa bao giờ được ăn món bún chả ngon đến vậy....".
Vậy mới biết, cái món ăn nơi quê nhà đã theo ta từ thơ bé đến trưởng thành, đi vào tâm trí ta lúc nào chẳng rõ, thì dù có ở đâu trên trái đất này cũng chẳng dễ gì mà quên được...

1 nhận xét:

Lớp 7A nói...

Gom toi nghiep hai vo chong may qua di mat. Nhung an the moi ngon chu nhi! Chac trua nay tao lai phai di an bun cha de "tuong nho" den chung may moi duoc.
Ngan